Mời anh hàng xóm tây đen sang ăn làm cô vợ nảy ý đồ xấu xa

– Ông là ai? Tiếng bước chân lại rời đi đến khi không còn nghe thấy. Ông cũng như bọn chúng thôi, chỉ khác nhau về trang phục. Hoa mặc quần áo rồi ra khỏi phòng bằng những bước chân vội vã. Không phải thuê mướn bình thường, thuê làm nô lệ, hợp đồng ghi rõ như thế. Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa, điều nàng lo lắng nhất là người cha bệnh tật đang lây lất nơi đất khách xa xôi. Hoa búi tóc lên cao khoe chiếc cổ lưa thưa những sợi tóc tơ. Đúng là vậy, quần áo nàng chọn đều không đến nỗi mắc tiền nhưng nó thật hợp với vóc dáng cao cao thon thả. Vậy là rõ rồi, ông ta sẽ sang phòng này bất kể lúc nào thấy hứng thú. Vậy là rõ rồi, ông ta sẽ sang phòng này bất kể lúc nào thấy hứng thú. – Nếu là quần áo thì vứt hết đi, tôi có nhiệm vụ đưa cô đi mua sắm. – Mời ông – Hoa bật dậy gói gém những thứ linh tinh trên tấm phảng để có thêm một chỗ ngồi. Chưa bao giờ nàng làm như thế vì tìm đâu ra tấm kính lớn thế này. Thật nực cười, ai ép hắn phải làm thế, đồ dối trá. Khuôn viên rộng bát ngát được bao quanh bởi tường rào cao vút. Quái lạ, kẻ này không nằm trong số đó. Hoa đã chuẩn bị cho một cuộc chạm trán với bọn giang hồ, nàng sẽ không chống cự nữa mà phó mặc cho dòng đời đẩy đưa. Hoa đã chuẩn bị cho một cuộc chạm trán với bọn giang hồ, nàng sẽ không chống cự nữa mà phó mặc cho dòng đời đẩy đưa. Hắn bỏ rơi nàng trong lúc số phận đã quay lưng, trong những tháng ngày cùng cực mà nàng ngỡ không