Chồng Thu là đại úy Hạnh, đại đội trưởng, thuộc Tiểu Khu Long Khánh. Thật tiếc quá…Sau câu nói là những tiếng cười khoái trá. Phim xec Gặp lại Ya Tun là cái may, nhưng cũng đưa đến cho Thu một cái sợ là hoàn cảnh đã buộc nàng vào sự nhờ vả ông ta, và nàng đã mang một cái nợ và biết chắc là không thể trả được. Ya Tun nhận ra Thu trước, vì trước kia Thu thường ra căn cứ chỗ Hạnh đóng quân ở Gia Ray, nên lính biết nàng. Đàn ruồi bay tứ tung, rồi lại đậu trên lồng bàn. Khi nàng quay vào thì đúng lúc Ya Tun bước ra đường. Ya Tun vào rừng tìm rễ và lá cây trị sốt rét theo thói quen của dân Thượng. Thật uổng quá em ơi… Nàng nghĩ chắc là mình sẽ ra đi theo mẹ và con. Thật tiếc quá…Sau câu nói là những tiếng cười khoái trá. Biết mình còn trẻ, mới 30 tuổi, không thể sống cô độc mãi mà ở cái khu kinh tế mới này. Không ngờ thuốc chloroquine và rễ cây lại có tác dụng với Thu. Từ những lời cay độc của mấy tên ở quán cà phê, và lời của Ya Tun, Thu quyết định phải hiến thân cho Ya Tun, vừa để trả nợ, vừa là chỗ dựa – Ya Tun có 3 con bò, vừa cho thuê bò, vừa đi cày thuê, đứa con trai của Ya Tun làm 5 công rẫy, nên hai bố con sống dư dả, và có tiền, có gạo cung cấp cho Thu. Thu dọn đồ cúng để vào giữa bàn rồi lấy cái lồng bàn bằng nhựa chụp lên. Thật uổng quá em ơi… Nhiều gia đình khác cũng bị sốt rét và ghẻ lở toàn thân nên họ đã chạy tứ tán về quê hay trở lại Xuân Lộc.
